CÂU LẠC BỘ
SÁCH
ẢNH
THĂNG LONG







Đức Việt - Sự Thân Mật Nhân Tạo (Artificial Intimacy)
Đối thoại, Sách ảnh 

Sự Thân Mật Nhân Tạo (Artificial Intimacy) bắt đầu vào năm 2018 khi Đức Việt đặt cho mình những câu hỏi về mối tương quan giữa nhân tạo và nhân bản: ‘Cái gì kết nối người với người? Cái gì làm ta gần nhau hơn? Ta có thể thân nhau tới nhường nào?’

Tưởng chừng như hai thể đối lập, với Đức Việt, chẳng có lí do gì mà nhân tạo và nhân bản không thể tồn tại song song. Việt dùng thực hành thị giác của mình để đặt câu hỏi về mối tương quan này qua những ảnh lấy từ lưu trữ, ảnh sắp đặt, và cả ảnh ngẫu hứng.

Dự án được thực hiện song song cùng quá trình phát triển ngôn ngữ thị giác và sự trưởng thành qua thời gian của Đức Việt. Chính vì vậy, dự án không được biên tập theo tính tuần tự của ngôn ngữ thị giác mà được biên tập trên chính những trải nghiệm cá nhân của Việt. Những trải nghiệm ấy được hữu hình hoá qua biểu đồ nhịp tim tại trang cuối, thể hiện chính xác nhịp tim của Đức Việt tại thời điểm chụp hình.


Đối thoại qua Google Meets
30/05/2024

Chào anh Việt! Khi dành thời gian với cuốn zine ‘Sự Thân Mật Nhân Tạo’, em đã nghĩ nhiều về đề tài ‘tuổi trẻ’. Một điều em thấy thú vị là dự án đã bao gồm ảnh từ khi anh còn học cấp 3, cho đến ngay thời điểm anh xuất bản cuốn zine. Có điều gì đã giúp anh quyết định chia sẻ những khoảnh khắc tuổi trưởng thành của mình với mọi người không?

ĐV: Cám ơn Phương! Với bản thân anh, anh ám ảnh với việc lưu trữ. Anh không thoải mái xoá đi cái gì cả, điều này đã bắt đầu từ khi anh sở hữu cái máy tính đầu tiên của riêng mình. Từ khi ấy, anh đã tự [ý thức] rằng anh giữ lại những tấm ảnh này không chỉ vì anh muốn giữ, mà còn [nghĩ về] khi anh có điều kiện hơn, hay khi có một con mắt khác nhìn lại, anh sẽ có thể dùng chúng theo một cách khác. 

Anh có dùng một chút AI, kết hợp với cái sáng tạo của mình hiện tại để nhìn những tấm ảnh tuổi trưởng thành của anh dưới một ngữ cảnh khác, cũng như hồi phục chất lượng ảnh để đạt chuẩn in tốt nhất. Ngày xưa anh chỉ coi chúng như là những ảnh thời trung học ngây ngô, nhưng bây giờ nó mang những ý nghĩa hoàn toàn khác. Cuối cùng chung quy vẫn là sự ám ảnh của anh với việc lưu trữ.




Một bước ngoặt lớn với em khi xem cuốn zine là nhận ra dự án không chỉ có những ảnh tư liệu những trải nghiệm về tuổi trẻ, mà còn xen vào đó những bồi hồi đầy tính tự sự của anh Việt. Nó làm em liên tưởng tới những cô đơn tuổi trẻ của chính em, đặc biệt khi mình dấn thân vào con đường nghệ thuật. Anh Việt cảm thấy như thế nào trong lúc sáng tác và biên tập những hình ảnh mang tính tự sự như vậy?

ĐV: Anh nghĩ mình không thể tách được cảm giác cô đơn trong quá trình làm ra những tấm ảnh như vậy. Có một bước ngoặt tới với anh ở việc anh trở nên ổn với bản thân mình xuất hiện trong ảnh. Vì trước đó, anh dùng máy ảnh như một bức tường chắn anh khỏi mọi người. Việc anh chụp ảnh bản thân mình, và anh tự đối diện với sự cô đơn khi làm việc đó, chính là một bước lại gần hơn với cảm giác được làm chính mình. Càng về cuối dự án, tần suất ảnh chân dung anh tự chụp chính mình xuất hiện càng nhiều.

 cảnh văn hoá thị giác đươg đại đang thách thức những
Tại sao anh đặt tên dự án là Sự Thân Mật Nhân Tạo? Và động lực nào giúp anh biến dự án ảnh có đầu ra là một ấn phẩm vật lí?

ĐV: Dự án đặt câu hỏi về sự thân mật giữa mọi người xung quanh anh, và cũng được anh cố gắng tìm câu trả lời trong cuốn zine. Nó có thể được tìm thấy qua những buổi vui chơi rượu chè xuyên đêm không ngủ, hay trong tình yêu đôi lứa họ dành cho nhau. Anh nghĩ câu trả lời xuất phát từ việc anh không tin vào nhân duyên, mà anh tin rằng những mối quan hệ giữa con người chúng ta đều xuất phát từ chính chủ đích bản thân. Để rồi chúng ta va vào nhau.

Anh nghĩ tới ba người đã giúp anh nhiều nhất, đó là những người bạn của anh, Minh, Linh, và chị Liên. Họ đã động viên và góp ý anh để biến dự án thành một thứ hiện hữu chứ không chỉ tồn tại trên Instagram. Lúc đó, anh đã cảm thấy rằng bản thân mình không phải một phần của cộng đồng nhiếp ảnh mà anh hâm mộ, những người thực hành nhiếp ảnh tư liệu, hay ý niệm cực kì ấn tượng. Anh cảm giác những thứ anh làm với những thứ họ làm không giống nhau. Chị Liên Phạm đã là nguồn động viên lớn cho dự án này, giúp anh tin rằng sẽ có những người ủng hộ và đón nhận tác phẩm này. Từ đó, anh đã thấy thoải mái hơn để bắt tay vào hoàn tất dự án. Giờ nhìn lại, thú thật anh có cảm giác dự án kết thúc hơi vội. Nhưng bản thân anh hài lòng với điều ấy để có thể cho bản thân nghĩ về những dự án tương lai. 



Hồ Đức Việt (sinh năm 2000) là một nhiếp ảnh gia/đạo diễn sinh sống tại Hà Nội. Năm 2022, anh tốt nghiệp Học viện Sân Khấu Điện Ảnh Hà Nội với chuyên ngành Nhiếp ảnh báo chí.

Đức Việt tập trung vào việc ghi lại và phản ánh năng lượng của tuổi trẻ cũng như cảm giác thân mật trong cuộc sống thường ngày. Anh sử dụng nhiếp ảnh như một phần tiếp nối của ngôn ngữ của mình.

Đức Việt đồng sáng lập và bắt đầu làm việc với tư cách là Giám đốc Truyền thông của CDSL, một công ty quản lý/sáng tạo nghệ thuật dành cho các tài năng âm nhạc địa phương tại Hà Nội, vào năm 2018. Anh bắt đầu hợp tác với 84NOISE – một nền tảng xoay quanh văn hóa đương đại Việt Nam – với vai trò Giám đốc Hình ảnh vào năm 2022. Đức Việt cũng đã khởi xướng và là thành viên của Vi dùa Studio tại Long Biên, Hà Nội.


Chia sẻ, bàn luận, và lưu trữ những dự án nhiếp ảnh đương đại Việt Nam 🇻🇳



Đừng ngần ngại gửi gắm dự án của bạn qua 👉form

Liên hệ với bọn mình tại
👉  email 
👉  instagram